Ừ đấy. Chán làm người bình thường rồi thế phải làm sao? Phải tự tin. Phải là chính mình. Hãy sống cuộc đời thật tuyệt vào. Nhiều khi cũng thấy mình lẩn thẩn đi ca thán chuyện này chuyện nọ, căn nguyên cũng chỉ là do mình thiếu tự tin vào khả năng của bản thân thôi. Mình có khả năng mà, giỏi là đằng khác. Mình sẽ cho hai ví dụ mà mình cho là điển hình nhất của việc thiếu tự tin đã khiến mình khổ sở đến thế nào.
Việc đầu tiên là việc hát hò. Mình hát không tệ nhưng cũng không đến nỗi phải ngậm cái mic trong đau khổ trong suốt 4 năm trời đơn giản chỉ vì một câu nói giời ơi đất hỡi của một thằng (xin gọi là thằng vì mình cũng không chơi với nó): “mày hát như con gái ấy”. Câu nói chả có gì, nhưng với một đứa vừa mới vào đại học thì như một gáo nước lạnh vào mặt, lại còn đang hát rất là say sưa nữa chứ. Bẽ bàng, xấu hổ, từ đấy dù có góp mặt trong cuộc hội họp nào mình cũng xin nguyện dâng mic cho thằng khác để mặc bản thân ca thán vì mình cũng rất muốn góp giọng cho vui. Mình chỉ có can đảm cầm lại mic khi chị mình cổ vũ, suy cho cùng chả có ai tốt với mình trừ bản thân và người trong gia đình mình (gia đình yêu quý của mình), và mình đã hát. Rất say sưa, lại còn đệm hát cho chị nữa chứ. Thú thật lúc ấy mình cũng thấy thương hàng xóm vì phải chịu đựng hai cái đứa dở hơi hát ông ổng giữa ban ngày (chắc cũng không vấn đề gì vì lúc đấy đang là tết). Từ lúc đấy trở đi cứ có cơ hội là mình lại hát say sưa, bất kể ở đâu, lúc nào. Thậm chí còn có người khen mình hát hay chứ. Nở mũi tí nhưng nó đúng là hay thật (dù chỉ được một số bài). Mình thấy lúc đấy sao mình ấu trĩ thế, chả tội gì phải nghe lời đứa này đứa nọ rồi tự suy diễn linh tinh khả năng của bản thân. Mình còn không biết mình là ai, làm được những gì thì còn thằng nào nó xem trọng mình nữa. Tóm lại là phải tự tin.
Ví dụ tiếp theo là chuyện thi IELTS vừa rồi. Kết quả cũng không phải là tệ nhưng hành trình của mình từ một đứa sinh viên bập bẹ mấy câu nói tiếng anh đến lúc cầm được tờ giấy kết quả (là bằng đấy) là một hành trình dài cũng tầm 5 6 năm. Nói không ngoa nhé, mình đã “mơ ước” thi IELTS từ khi còn là sinh viên năm nhất năm hai của trường công nghệ. Lúc đó mình nghĩ IELTS là cái gì đó cao siêu lắm và khi có được rồi thì có khi đời mình sẽ bước sang một trang mới, du học chẳng hạn. Cũng tụ tập bạn bè tập nói tiếng anh, nói thật là tiếng Anh của mình chả có gì đặc biệt thậm chí là khá bình thường khi so với bạn cùng trang lứa nhưng khả năng phát âm thì tuyệt vời. Vâng, chính xác là mình phát âm rất hay, thay đổi giọng nói cũng rất nhuần nhuyễn mà ngay cả người học ngoại ngữ lâu năm cũng chưa chắc làm được (khoe tí). Nhưng những năm tháng sinh viên mình lại không hề thi IElTS và cả khoảng thời gian hai năm sau khi ra trường nữa. Tại sao? Vì mình không dám thi, vì sợ bị điểm thấp xấu hổ với bạn bè và cũng vì đăng kí thi khá đắt (tầm 3.5M vừa rồi). Mình tâm niệm đã thi IELTS thì bạn phải đi học ôn ở trung tâm nào đấy. Nhưng hỡi ôi cứ lên mạng mà search thì có ra cả đống quảng cáo hay trung tâm này dìm hàng trung tâm kia. Mình rất sợ khi phải lao vào cái đống đấy để tìm ra một cái phù hợp với mình. Cũng may nhờ chị mình động viên (lại cảm ơn chị một lần nữa) mình mới mạnh dạn đi thi. Kết quả cũng không tệ so với cái thằng chỉ ôn IELTS trong 2 tuần như mình. Rút cục thì mình nhận ra, khả năng của mình ra sao thì mình cứ thi thế sao phải sợ này sợ nọ. Mình phí thời gian vào việc lo sợ mình sẽ thất bại mà quên đi việc hành động. Người ta hay nói câu, hành động chưa chắc đã thành công nhưng không hành động thì bạn nắm chắc thất bại trong tay. Tóm lại, việc này cũng phải tự tin.
Qua hai ví dụ trên đã chứng minh việc thiếu tự tin ảnh hưởng thế nào tới cuộc đời của mình (mình tốn tầm chục năm cho cả hai việc trên) dù mình hoàn toàn có khả năng. Thế nên bất kì ai đang nghi hoặc bản thân về việc mình đang làm thì hãy cứ làm đi rồi có ngày thành công sẽ gõ cửa nhà bạn. Khỏi phải lo.
Ps: mình viết tí cho giải tỏa đầu óc thôi cũng không mong có ai đọc được. Mình viết cho bản thân để tự răn mình hãy cứ làm đi, sợ cái đ*ch gì. Tạch tạch. Xong. À còn quên mất cái dự án 30 ngày. Làm thôi.